CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_43

 

  Chương 109: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (36)

Hắn ôm nàng đến trên giường. Nàng nhắm mắt cuộn thành một đoàn, sợi tóc như mực xốc xếch như cỏ, dính vào trên mặt trắng nõn của nàng. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vén tóc cho nàng, ánh mắt ôn nhu quấn quýt si mê nhìn nàng, cong môi mỉm cười.

Ánh mắt như vậy, chỉ tựa như nhìn chăm chú vào trân bảo trân quý nhất. Có lúc, Thái Tử Phi cũng kỳ vọng, Thái tử sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, sau đó mới biết, nguyên là tự mình nằm mơ. Đối với nàng mà nói, bất quá hy vọng xa vời, sau đó cũng nghĩ thông, cứ như vậy đi, như vậy là tốt rồi.

Nhưng hôm nay, ánh mắt như vậy lại xuất hiện ở trên mặt của nhân vật lãnh khốc như Hách Liên Du.

Thái Tử Phi lúng túng đứng ở đó, nhất thời cũng không biết làm gì. Hách Liên Du cuối cùng ngẩng mặt, đôi tròng mắt thâm thúy lạnh như băng, tựa như một lưỡi dao bén quét qua, thương tích khắp người. Thái Tử Phi lại bị hắn nhìn toàn thân không ngừng run rẩy, một hồi lâu mới nghe hắn nói: “Còn không đi?”

Trong chớp mắt Thái Tử Phi chỉ cảm thấy như được đại xá, lại quên lý do tìm đến xoay người liền đi, lại thình lình nghe hắn trầm giọng mở miệng sau lưng: “Xin nhớ rõ, nữ nhân của ta, không phải người ngươi tùy ý có thể động vào.”

Mặt Thái Tử Phi nháy mắt như giấy trắng, chỉ cảm thấy gió lạnh thoáng qua lưng, thấm ra mồ hôi lạnh rậm rạp chằng chịt, hai tay run đến độ cầm không được. Nàng một khắc cũng không dám dừng lại, vội vã trốn ra khỏi điện.

Bên trong phòng quy về yên tĩnh, bởi vì mây đen che trời ngoài cửa sổ, bên trong phòng ánh sáng mịt mờ, ánh sáng xuyên màn chiếu vào mặt hắn. Dấu tay dần dần mơ hồ thành một đoàn sắc đỏ, hắn không nhịn được nhăn mày lại, nhẹ nói: “Là ta tới chậm rồi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta sẽ không để cho nàng chịu uổng” lại thấy nàng nhẹ nhăn mày, mi tâm trắng nõn có mấy nếp gấp mỏng, làm như tỳ vết rõ ràng trên sứ trắng, làm cho lòng người đau nhói. Hắn không nhịn được nâng ngón tay phủ qua, nàng đột nhiên nhẹ nhàng tránh mặt, làm ngón tay hắn cứng ở không trung.

Khóe môi có chút nhếch lên của hắn chậm rãi trầm xuống, nàng lật người quay lưng đi, chỉ để sau lưng lạnh như băng lại cho hắn. Hách Liên Du cuối cùng thở dài: “Nàng nghỉ ngơi đi.” Kéo chăn cho nàng, ngồi một chút ở bên giường, thấy nàng cũng không nhúc nhích, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.

Mới ra phòng, hắn lạnh giọng gọi người: “Sao lại cho người ta tiến vào, trong phủ Hách Liên không có ai sao?” Hắn ít sẵng giọng với Thanh Thụy, nghĩ đến chắc giận cực điểm. Thanh Thụy thấp giọng nói: “Thuộc hạ có lỗi, thuộc hạ cho là Thái Tử Phi tới có thể khiến cho phu nhân có điều thay đổi, cho nên để cho người thả đi vào.”

Thần thái của Thanh Thụy kính cẩn như vậy, hắn tự nhiên không phát lửa được, nghe hắn nói như vậy chợt trong nội tâm khẽ động, nói: “Vào trong cung đón Diệu Dương Đế Cơ ra.”

Thanh Thụy ngẩn người, tùy tiện nói: “Vâng”

Thanh Thụy làm việc ổn thỏa mau lẹ, buổi sáng Thượng Quan Mạn tỉnh từ sớm, ngày gần đây nàng thường thường có chút buồn ngủ, nằm xuống lại không ngủ được. Mặc dù ngủ thiếp đi lại bị ác mộng tỉnh lại. Nằm mơ thấy Cố Chiêu Viện, bà nguyên không có đi, bất quá cho dù một giấc mộng, nàng cũng cực kỳ cao hứng, kéo cánh tay Cố Chiêu Viện thân mật dựa lên, ngay cả hoa văn trên vạt áo nàng cũng có thể cảm giác ra ngoài rõ ràng, càng cảm thấy nguyên tất cả là cơn ác mộng thôi. Cuối cùng vẫn là tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy bóng đêm bao la, bát ngát, vui sướng trong mộng và thực tế tàn khốc đụng nhau chung một chỗ, chỉ làm cho nàng thở không nổi.

Nàng càng lười biếng, mặc dù tỉnh cũng vẫn lười ở trên giường, đồ ăn sáng bưng lên lại vẫn không nhúc nhích cho lui đi. Mặt đất trải đầy thảm lông cừu thật dầy, đi bộ mềm mại không tiếng động, chẳng biết lúc nào đồ vật có góc bài biện trong phòng đều được đổi thành hình tròn, bình sứ đặt trên bàn dài cũng đều bị đem đi, đổi thành đồ đan treo ở trên vách. Bữa trưa bưng lên, nàng cảm thấy đói, vẫn ăn không trôi, dùng đũa ngọc gạt gạt, cuối cùng để xuống. Thù Nhi liền khuyên: “Điện hạ, ngài ăn chút đi, những thứ đồ này là Đại nhân đặc biệt phái người từ...” Lời còn chưa dứt, chỉ bị ánh mắt nàng quét tới. Thù Nhi rùng mình một cái không dám nói nữa.

Lúc này Diệu Dương đến, chỉ là khí hậu lạnh dần, nàng quấn chặt mình bằng áo choàng gấm thêu hoa thêu trăng, một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng nổi bật lên hai mắt đen nhánh, vẻ mặt lại cực kỳ bàng hoàng, giống như nai con lạc đường, sợ hãi kêu một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Thân thể Thượng Quan Mạn cứng đờ, bỗng nhiên quay mặt, trầm tĩnh nhìn nàng, cuối cùng lên tiếng gọi: “Diệu Nhi.”

Mấy ngày nay nàng luôn lười nói chuyện, Thù Nhi nghe nàng rốt cuộc mở miệng, vội cười nói: “Hai vị Điện hạ trò chuyện, nô tỳ lui ra trước.”

Diệu Dương sải bước bỏ chạy tới đây, nắm chặt tay áo của nàng, sau một khắc rơi lệ “Tỷ tỷ, Diệu Nhi thật là sợ, bọn họ đều nói Cố nương nương là Hoàng hậu hạ độc mới... Kế tiếp chính là chúng ta, cô cô ngày ngày nghiệm độc, nhưng chúng ta còn chưa dám ăn, Diệu Nhi thật là sợ. Hôm nay Diệu Nhi đi ra, trong cung cũng chỉ còn lại có cô cô, tỷ tỷ, người cứu cứu cô cô...”

Thượng Quan Mạn kinh ngạc đưa tay ra, nước mắt trên mặt Diệu Dương dính đến trên đầu ngón tay, ươn ướt mà ấm áp, làm như sương mới buổi sáng. Nước mắt đảo quanh trong mắt Diệu Dương, dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhu nhược như vậy, nếu nàng cũng không có ở đây, đứa nhỏ này làm sao sống nữa.

Thì ra, nàng vẫn có chuyện phải làm.

Che chở Diệu Dương, La cô, cứu thái tử, còn có thù phải trả, nàng bất ngờ nói: “Muội mới vừa nói Hoàng hậu thế nào?”

Diệu Dương gạt lệ nói: “Trong cung đều truyền, nói là Hoàng hậu hạ độc.” Nàng làm như lóe lên linh quang: “Đúng rồi.” Nàng cúi đầu giũ áo choàng, trong váy dài bị nhét phình, cẩn thận rút ra, tươi cười nâng lên đưa cho nàng: “Đây là Cố nương nương làm cho tỷ. Không biết vì sao, bà giống như là biết trước, đều làm một áo choàng ngắn cho chúng ta.”

Trong tay nàng quả thật có một xấp gấm, màu trắng, dùng kim tuyến thêu ra hoa văn, rạng rỡ phát sáng ở dưới ánh sáng. Bà thêu cực kỳ cẩn thận, đường may mịn chỉnh tề, không có một đường rối loạn, hoa văn kia cũng phức tạp, không biết hao tốn bao nhiêu tâm huyết. Bà thích may đồ ở dưới cửa sổ, cho dù là một cái khăn, cũng là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng bà ít thêu loại vật này, bởi vì không quen tay, không biết bị kim châm bao nhiêu lần.

Thượng Quan Mạn nghĩ như vậy, khóe mắt đã ướt, hốc mắt cũng khô khốc, làm sao cũng không rơi lệ được. Cũng chỉ nhẹ giọng hỏi: “Bà còn nói cái gì?”

Vệt nước mắt trên mặt Diệu Dương chưa khô, mặt ngây thơ nằm ở trên đầu gối nàng: “Bà còn nói bảo muội tìm phu quân một lòng một dạ đối với muội.”

Một lòng... Một dạ?

Diệu Dương đột nhiên lại nghĩ tới tới “Đúng rồi, Cố nương nương đi qua điện bên chúng ta ở, có một lần muội đến nhìn thấy sắc mặt bà khó coi ngồi ở chỗ đó, cầm trong tay một họa trục (bức tranh được cuộn trọn lại), muội hỏi bà là gì, bà hốt hoảng liền bỏ đi.”

Nàng nhạy cảm bắt được từ “họa trục”, chẳng lẽ là... bức họa Tô Lưu Cẩn nàng rõ ràng giấu rất tốt, không nghĩ tới vẫn là bị bà tìm được.

Thì ra là bà đều biết. Bao nhiêu năm rồi, tất cả sủng nhục, bà bất quá là một cái bóng.

Nàng không nghĩ tới bà lại quyết tuyệt như vậy, chỉ cho là bà luôn luôn nhu nhược, thì ra nàng vẫn luôn chưa từng biết bà. Tuy bề ngoài xinh đẹp nhu nhược, bà lại quật cường kiêu ngạo, bà dẫu có chết cũng không cần làm bóng dáng thay người khác.

Thượng Quan Mạn không nhịn được toàn thân đều phát run lên, dọa cho Diệu Dương sợ đến cầm tay nàng: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt.

Cái gì cũng tránh không khỏi, đều bởi vì bọn họ là mẹ con.

Bữa tối thời điểm Hách Liên Du tới, Diệu Dương đang dùng bữa cùng Thượng Quan Mạn. Trong dĩa đựng đầy mơ chua, thức ăn động không nhiều, mơ chua ngược lại ăn rất mau. Diệu Dương liền cười nói: “Tỷ tỷ người thích ăn cái này từ khi nào vậy?”

Nàng ngắt một quả bỏ vào miệng, nghe vậy không khỏi sợ run, cười nói: “Phải không, ta lại không có chú ý.” Diệu Dương lại đột nhiên đứng dậy tránh đến phía sau nàng, mới thấy là Hách Liên Du vào phòng. Nụ cười trên mặt Thượng Quan Mạn cũng dần dần nhạt xuống. Hách Liên Du thấy nàng lạnh mặt, vẫn cười nói: “Đang ăn gì vậy?”

Quét qua bàn con, trong ngày thường nàng ăn không nhiều, những thức dầu mỡ cũng không tốt cho thân thể, vì vậy phòng bếp cố ý làm thêm canh và rau cải. Hách Liên Du cười nói: “Vừa đúng ta cũng chưa ăn, cùng nhau ăn thôi.” Giương mắt thấy Diệu Dương co quắp đứng ở sau lưng Thượng Quan Mạn, liền nói: “Điện hạ cũng cùng ăn đi.”

Diệu Dương mới cẩn thận ngồi trở lại.

Thượng Quan Mạn lại đột nhiên đứng dậy, Diệu Dương ngẩng mặt tới hỏi: “Tỷ tỷ, người không muốn ăn à?” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nhìn Hách Liên Du, thẳng vào phòng.

Hách Liên Du đứng dậy cũng nhanh bước theo sau. Một tay hắn kéo lấy cổ tay của nàng, lôi nàng trở lại. Đèn tám góc treo trên vách khắc hoa, thấy con ngươi đen nhánh của nàng cuối cùng chỉ còn lại lạnh như băng căm hận, làm như binh khí hoàn toàn ghim vào trong lòng. Hắn hết sức đè thấp tâm tình, nói thật nhỏ: “Ta đã tha tánh mạng của hắn, nàng rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”

Nàng giãy giãy cổ tay, chỉ bị hắn nắm chết chặt, nàng cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Ánh đèn chiếu ở trong mắt nàng, nhúc nhích làm như nhiều bó lửa giận, chiếu gò má trắng nõn của nàng. Hắn không khỏi có chút hoảng hốt, không nhịn được liền vịn mặt của nàng hôn xuống. Khoảnh khắc đụng phải cánh môi mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy lửa lớn trong nháy mắt liền đốt lên. Nàng hết sức kháng cự, vừa đánh vừa đá, chỉ bị hắn giữ không thể động đậy. Hắn cuối cùng ôm nàng vào trong rèm, hôn vừa dày vừa vội, vội vã khiến nàng khó có thể hô hấp, thân thể cũng nóng bỏng, tay lạnh phát run, làm như tuyệt vọng chìm ở trong nước. Hắn quậy cả triều đình chướng khí mù mịt, thái tử bị bỏ tù, nước không giống nước, thậm chí mẫu thân chết đi, tất cả cũng bởi vì hắn. Người này, cũng là chồng nàng. Nhưng nếu năm mười bốn tuổi nàng chưa từng gặp hắn, nàng có thể đã là vợ người khác. Hắn vu hãm huynh trưởng nàng, đoạt quốc gia của nàng, nếu quyết tuyệt hận hắn, tổng sẽ không thống khổ như hôm nay.

Nàng cuối cùng hiểu rõ câu “Ta mệt mỏi” tuyệt vọng vô lực của Cố Chiêu Viện trước lúc lâm chung tới cực điểm, thật là mệt mỏi. Nàng không nguyện nghĩ tiếp, đã có nước mắt lăn xuống, cứ tưởng chẳng còn nước mắt để mà khóc, thì ra là nàng vẫn còn.

Xiêm áo ở đầu vai đã bị kéo xuống, nụ hôn của hắn một đường rơi vào trước ngực, cuồng nhiệt vội vàng, giống như là muốn xé rách nàng. Nàng mơ hồ nổi nụ cười bình tĩnh không sóng của Cố Chiêu Viện: “Ta mệt mỏi.”

Tất cả bởi vì mẹ của hắn, tất cả bởi vì phụ hoàng của nàng.

Trong mắt nàng tự nhiên dâng lên ẩm ướt, giơ tay một bạt tai liền đánh qua.

Thanh âm kia vô cùng vang, Hách Liên Du cũng giật mình ở nơi nào. Trong nội thất chỉ có một chiếc đèn, có ánh sáng xám xịt rơi vào trên mặt hắn, trong mắt chợt lóe kinh ngạc rồi mất. Chỉ thấy ánh mắt thâm thúy nặng nề, trong lòng nàng nhất thời như bị đụng, không dám nhìn nữa, chỉ sợ mình mềm yếu dao động, nhắm mắt lại quay lưng đi: “Mời đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”

Chương 110: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (37)

Thấy hai người vào nội thất, Diệu Dương rất thức thời lui ra ngoài. Sắc trời vẫn là hoàng hôn, trong vườn một mảnh màu vàng kim, đi hướng nam quả thật đến rừng trúc phượng vĩ, liếc nhìn như là biển xanh bao la, bát ngát. Gió thổi lá trúc, như sóng bắt đầu khởi động, hái lá trúc cầm ở trong tay, lại nghe có người nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Đại nhân không để cho chúng ta tới gần nơi này.”

Một thanh âm ôn nhu của người khác: “Có quan hệ gì, hiện tại Thượng Quan Mạn bị giam lỏng, chờ Đại nhân lên ngôi, Hà gia chúng ta chính là khai quốc công thần, đừng bảo là rừng trúc, chính là muốn nửa giang sơn cũng không quá đáng. Cánh rừng này sớm muộn là của ta, ta quan sát trước có quan hệ gì.”

Thanh âm tiến gần, trong rừng trúc dần dần thấy một cô gái mặc váy gấm màu xanh lơ thêu hoa, chắc là tiểu thư nhà quan. Một nha hoàn có hai búi tóc đi theo bên người, tiến tới nơi này.

Trong tay Diệu Dương còn nắm lá trúc, thấy là tiểu thư điềm đạm nho nhã, liếc mắt cười nói: “Các ngươi là khách trong phủ này sao?”

Hà Uyển Hi không nghĩ có người, không khỏi lấy làm kinh hãi, định thần nhìn trang phục nàng, mặc địch y vàng nhạt, khoác áo choàng gấm thêu trăng hoa, chính là trang phục Đế Cơ. Từ kính sợ đối với hoàng tộc, nha hoàn kia vội vàng kéo váy lạy. Hà Uyển Hi cũng hơi cúi người, lập tức nhớ tới, ngăn nha hoàn kia lại, hất cằm lên cười nói: “Không cần quỳ lạy rồi.”

Diệu Dương mặc dù vốn định ngăn cản trước khi họ thi lễ, không nghĩ nàng kia lại nói ra những lời này. Miệt thị hoàng tộc chính là tội chết, nàng tuy không có ý trị tội các nàng, nhưng rốt cuộc có chút tức. Mặc dù đơn thuần như nàng, cũng không muốn tôn nghiêm của Đế Cơ bị chà đạp, nàng nhăn đầu lông mày nói: “Các ngươi là ai?”

Hà Uyển Hi nói: “Ta đoán Điện hạ chính là Diệu Dương Đế Cơ.”

Diệu Dương không phải rất ưa thích nàng, giọng nói chất vấn cũng có phần thất lễ, gắng gượng ừ một tiếng, định không để ý nàng nữa. Nha hoàn bên cạnh Hà Uyển Hi “phì” bật cười: “Tiểu thư, Diệu Dương Đế Cơ này thật là dịu dàng, chúng ta khiêu khích nàng như vậy đều không thấy tức giận, nếu là Chiêu Dương Điện hạ, chỉ sợ sớm đã phạt trượng rồi.”

Diệu Dương nghe vậy cau mày, càng cảm giác mình ghét một chủ một tớ này, nghiêng đầu liền đi, Hà Uyển Hi thấy nàng không nhìn mình như thế, quát lớn: “Đứng lại.”

Diệu Dương không nhịn được quay đầu lại: “Ngươi còn muốn nói gì.” Hà Uyển Hi cười lôi kéo: “Bây giờ muốn ra vẻ ta đây bất quá cũng không sao, chờ phu quân diệt Thượng Quan gia, ta xem ngươi còn có khí thế gì nữa.” Đối với Diệu Dương, những lời này tựa như đất trời sụp đổ, nàng cả kinh liếc mắt: “Ngươi... Lời phản nghịch như vậy cũng dám nói ra.” Hà Uyển Hi mỉm cười: “Có gì mà không dám, hiện tại ai mà không biết, thái tử bị tù, hoàng thượng bệnh nặng, Cửu hoàng tử cũng bị khống chế, hoàng tử thiên triều có thể kế vị còn dư lại không có mấy người, cả trong triều chỉ có phu quân làm chủ. Hôm nay giang sơn cũng coi như giữ trong tay phu quân, chỉ chờ cơ hội để danh chánh ngôn thuận, Thượng Quan tộc các ngươi cũng uy phong không được mấy ngày nữa đâu.”

Diệu Dương liếc mắt: “Ngươi... Phu quân của ngươi là ai?.” Nhìn phục sức ăn mặc của nàng, không hề giống người có chồng. Hà Uyển Hi bị nàng nhìn giận, cả giận nói: “Phu quân ta dĩ nhiên là Hách Liên Du chủ nhân phủ đệ này.” Nói đến Hách Liên Du, thần sắc Diệu Dương lại hơi chậm lại, vui vẻ vỗ ngực một cái, “A, Làm ta sợ muốn chết, tỷ phu nào phải phu quân của ngươi, Lâm Quan tỷ tỷ mới là chánhhê, a ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu thiếp kia.”

Hà Uyển Hi tức giận mặt cũng vặn vẹo: “Hắn sẽ không đối xử tử tế Thượng Quan gia các ngươi, coi như Thượng Quan Mạn nàng cũng đừng mơ tưởng sống thọ. Ngươi chưa từng nghe kết quả của hoàng tử Đế Cơ mất nước à. Hoàng tử giết hết, Đế Cơ không phải là bị sung làm quan kỹ chính là bị tướng lãnh đùa bỡn, cũng giống như ngươi chạy không khỏi kết quả như vậy. Những thứ Đế Cơ các ngươi, đến lúc đó cũng sẽ quỳ gối dưới chân Hà gia ta dập đầu thi lễ thôi.”

Nghe nàng nói giống như thật, Diệu Dương đột nhiên liền sợ. Thỉnh thoảng từ chỗ cung nữ nghe tới tin đồn bên ngoài, nói là nữ quyến có tội một khi sung làm quan kỹ, mặc cho đánh mặc cho mắng, bị người lăng nhục đùa bỡn, khổ không thể tả. Ngay cả tự ái lúc đầu đều biến mất hầu như không còn, nàng vẫn cho là Hách Liên Du bất quá bề ngoài lãnh khốc một chút nhưng xem ra đối với Thượng Quan Mạn cũng cực tốt, không nghĩ hắn lại đáng sợ như vậy, không khỏi lo lắng cho Thượng Quan Mạn. Hung hăng lườm nàng ta một cái: “Ta không tin lời ngươi đâu.” Xoay người liền chạy sâu vào trong rừng trúc.

Hà Uyển Hi nhẹ nhàng cười nói: “Chạy đi, xem ngươi có thể chạy đi đâu.”

Diệu Dương chạy hồi lâu, vẫn xuyên qua đến cuối rừng trúc, cuối cùng chạy hết nổi rồi. Nàng đổ mồ hôi dầm dề, tìm cái ghế đá ngồi xuống há mồm thở dốc. Chợt cảm thấy có người nhìn nàng, không khỏi ngẩng mặt, chỉ thấy một nam tử cao mập đứng ở một bên, ngây ngốc nhìn sang nơi này. Mắt sâu mũi cao, bộ dáng có phần dữ tợn. Diệu Dương cả kinh lấy tay che môi, chỉ lộ ra một đôi con ngươi đen nhánh như nước sơn, bàn tay trắng nõn thấp thoáng, chỉ cảm thấy dung mạo lỗi lạc.

Diệu Dương thấy đôi mắt hắn không chớp nhìn nàng, nhất thời hoa dung thất sắc, mệt mỏi cũng quên, co cẳng chạy.

Đỗ Minh thấy Bàn Tử nghiêng đầu cũng không nhúc nhích, vô cùng miễn cưỡng ra khỏi rừng trúc: “Cái tên tiểu tử này nhìn cái gì chứ.” Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy thân ảnh một nữ nhân chạy càng lúc càng xa, áo choàng gấm thêu trăng hoa bay múa theo gió. Trang phục này hắn vừa đúng nhận biết, không khỏi cười: “Nhìn trúng sao?” Bàn Tử chỉ lo ngơ ngác gật đầu.

“Vậy liền đi đòi đại ca đi, hắn sẽ không keo kiệt một nữ nhân cho ngươi.”

Đỗ Minh biết Bàn Tử sẽ không nói, hôm sau hắn liền nói với Hách Liên Du thay hắn. Hách Liên Du nghe vậy cười: “Không nghĩ hắn lại thông suốt.” Đỗ Minh ha ha cười không ngừng: “Bàn Tử tiểu tử này trước kia cũng không biết nữ nhân là gì, có thể thấy được vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Diệu Dương Điện hạ là khắc tinh của tiểu tử kia.”

Hách Liên Du cười khẽ: “Thân càng thêm thân, cũng tốt.”

“Đại ca vậy là đáp ứng?.”

“Khó được hắn nói lên loại chuyện như vậy mà.”

“Vậy ta lập tức nói cho hắn biết tin vui này.”

Hách Liên Du cong môi mà cười: “Trong phủ náo nhiệt cũng tốt. Diệu Dương Đế Cơ chưa đến tuổi, trước đặt sính lễ thôi.” Ánh mắt của hắn đọng lại sắc trời tối tăm ngoài cửa sổ, liên tiếp mấy ngày đều trong mây mù, trong lòng người xem vô cùng không thoải mái, hí mắt hỏi: “Đã thu thập xong chưa?”

Thanh Thụy đáp: “Đã đột phá truy binh của Đại vương, đang trên đường chạy tới, ngày mai Vương Phi có thể đến đây.”

Trên mặt Hách Liên Du mới lộ ra một chút vui vẻ, nhìn nơi xa không nói, Đỗ Minh thở dài nói: “Ngày này, cuối cùng đã tới.”

Tiết đông chí, gió từ bốn phía thổi qua, tựa như đao cắt, khắp mọi nơi mờ mịt, đều là màu xám tro nhạt nhẽo không đồng nhất. Hình bóng bóng cây khô héo lay động, làm như bóng tối sâu đậm cao thấp không đồng nhất ở phía chân trời rộng lớn. Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn, chấn đến bụi đất tung bay, xuyên qua rừng cây như tên, khiến chim chóc đều giật mình, thẳng tắp xông về trời cao.

Mấy người đi đường, đều là nữ tử áo trắng cưỡi ngựa, áo theo gió lất phất, vù vù có tiếng, chỉ tựa như vội vàng bảo vệ xe ngựa ở giữa, có nữ tử cung kính nói: “Vương Phi, còn ba trạm dịch nữa, chính là Đô thành rồi.”

Màn màu xanh trên xe lộ ra một bàn tay cực đẹp, trắng nõn thon dài, chiếu lên màn kia hình ảnh trắng muốt thơm ngát. Bên trong xe có hình ảnh xinh đẹp tuyệt trần mơ hồ, sắc trời mặc dù tối, vẫn khó nén ánh sáng, chỉ nghe cười khẽ dễ nghe ôn nhu từ trong xe truyền đến: “Rốt cuộc đã trở lại.”

Hách Liên Du đến nhà chính, Thượng Quan Mạn đang ngủ ở trên giường, bởi vì thấy hình mặt bên trong màn, liền để nhẹ bước chân. Bên trong phòng trải thảm sát mềm dày, đi qua không tiếng động, xuyên qua phòng khách, liền thấy nàng nằm ở trên giường. Ánh sáng xuyên thấu qua cột khắc hoa mạ vàng, cái móc vén rèm lụa nhẹ lên, chỉ chiếu ánh nắng ban bác trên đầu giường, làm như ngủ say, chân mày cũng khẽ nhíu lại.

Hắn đi vào, chỉ ngồi xuống ở bên giường, không nhịn được liền vươn ngón tay xoa cho nàng. Nàng làm như rùng mình một cái, lại thức tỉnh, tay hắn còn dừng ở trên mặt nàng. Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng nhìn hắn, bất quá một cái chớp mắt, nàng lại nhẹ nhàng khép mắt. Hách Liên Du nói: “Có chuyện muốn thương lượng với nàng.”

Thấy nàng nhắm mắt không nói, làm như ngủ thiếp đi, chuyện làm mai hắn cũng không am hiểu, chần chừ không biết mở miệng như thế nào, một hồi lâu mới nói: “Bàn Tử là thuộc hạ của ta, tuy là vụng về một chút, tâm địa ngược lại thiện lương. Hắn rất mạnh mẽ, tự nhiên sẽ không để người trân ái bị thương. Diệu Dương Đế Cơ chưa đến tuổi cập kê, đối với nàng quả thật hơi sớm chút, không bằng hiện định ra hôn ước trước”

Thượng Quan Mạn bỗng nhiên ngồi dậy, nàng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm bên cạnh: “Chuyện Diệu Nhi hãy để chính muội ấy làm chủ, nếu ngươi mạnh mẽ đính hôn cho bọn họ, ta sẽ không đáp ứng.” Mặt nàng đông lạnh, thần sắc cực kỳ nghiêm cẩn, làm như che chở gà con, nghĩ đến nếu con cái hai người gặp nạn, nàng nhất định cũng là vẻ mặt như vậy, Hách Liên Du không khỏi mỉm cười, cười nhẹ nói: “Bàn Tử tính tình rất tốt, nhất định có thể bao dung nàng ấy, nàng yên tâm là được.”

Thượng Quan Mạn còn muốn nói nữa, chỉ nghe bên trong phòng “Bộp” một tiếng, làm như cái gì rớt xuống. Thượng Quan Mạn muốn đứng dậy, hắn chỉ đè lại nàng, bước nhanh ra nội thất, mới thấy tranh vẽ trên vách điêu rơi xuống, cửa phòng mở phân nửa, theo gió lay nhẹ. Thượng Quan Mạn ở trong phòng nóng nảy hỏi thăm: “Ai vậy, là Diệu Nhi sao?”

Hách Liên Du nói: “Không có ai cả, là gió thổi cửa phòng thôi.” Thanh Thụy vốn là đứng ở trước cửa, thấy hắn, gật đầu đi. Đợi Hách Liên Du bước vào nội thất, nàng vẫn ngồi chờ ở trên giường, Hách Liên Du thấy thế không khỏi cười: “Làm thế nào bây giờ, ta đã đồng ý người ta.”

Lấy thân phận của hắn, dĩ nhiên là một lời ngàn vàng, nói không giữ lời, các thuộc hạ làm sao ủng hộ hắn. Nàng nghe liền cảm giác có khó xử, nhưng cũng không thể lấy số mạng Diệu Dương đi đổi, nàng uốn éo người đi: “Ngươi đáp ứng có ích lợi gì, cũng không phải là ngươi gả cho hắn.” Nàng chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, hai vai mảnh mai liền hiện ra, hôm nay eo không lộ vẻ, mỗi ngày nàng ăn cũng không nhiều, nhìn càng phát ra mảnh mai. Hắn cuối cùng không nhịn được từ phía sau ôm nàng, nàng giãy giãy, dĩ nhiên là tránh không được.

Hắn gọi nhỏ: “Mạn nhi.” Lưng nàng cứng đờ, chỉ nhìn nơi khác, lại nghe hắn ở sau lưng nói: “Bất kể như thế nào, ta đều sẽ đối nàng như lúc ban đầu.”

Nàng nghe vậy thống khổ cười một tiếng: “Đế Cơ mất nước tựa như chó nhà có tang, còn có kiêu ngạo gì có thể nói.”

Chương 111: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (38)

Thanh Thụy bên ngoài gọi: “Điện hạ.”

Hách Liên Du nói với nàng: “Chờ ta một chút.” Đứng dậy đi đến cửa, hỏi “Chuyện gì?” Thanh Thụy nói: “Vừa rồi Diệu Dương Điện hạ thất kinh chạy đi, thuộc hạ một đường đi theo, mãi cho đến cửa phủ, thuộc hạ đoán nàng vào cung, liền chặn nàng lại. Nàng vào phòng hồi lâu cũng không có ra ngoài, thuộc hạ nhìn vẻ mặt nàng không ổn lắm, có nên xô cửa đi vào hay không?.”

Hách Liên Du đang trầm ngâm, Thượng Quan Mạn đã khoác áo ra ngoài, sắc mặt kinh hoàng mở miệng: “Phá cửa đi.” Hách Liên Du cau mày: “Sao nàng lại ra đây.” Liền muốn cản nàng, nàng vội vã chạy ra ngoài. Thanh Thụy xuôi tay đứng chặn ở cửa. Nàng biết Hách Liên Du không mở miệng nàng sẽ tìm không thấy lối ra phòng này, miễn cưỡng giải thích: “Diệu Nhi rất thẳng tính, người khác nói gì nàng liền tin cái đó, lại thường la hét có người yêu, cộng thêm gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lời của ngươi vừa rồi, chỉ sợ làm nàng sợ.”

Hách Liên Du xoay người cầm áo choàng khoác lên trên vai nàng: “Ta cùng nàng qua xem một chút.”

Cửa phòng Diệu Dương đóng chặt, cho dù ai gọi bên trong cũng không nửa điểm động tĩnh. Thanh Thụy một cước liền đạp cửa ra, trong phòng ngoài không có một bóng người, gió rót vào bên trong phòng, thổi trúng rèm trên cột loạn bay. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy như có mây đen đè ở trái tim, hoảng loạn chuyển vào nội thất, chỉ nghe màn phấp phới, đung đưa loạn ảnh trên đấy, ghế con lệch ra một bên, mơ hồ làm như bóng người. Nàng hoảng sợ mở to mắt, ngẩng đầu lên chỉ thấy thân Diệu Dương treo trên lụa trắng. Bóng trắng xám xịt khúc xạ lên mặt nàng, làm như độ một tầng ánh lạnh.

Thanh Thụy rút đồ bên hông, “Vèo” một tiếng, lụa trắng đứt lìa. Thân thể Diệu Dương thẳng tắp rớt xuống, Hách Liên Du đã nhận nàng trong ngực, nhẹ nhàng để lên thảm mềm trên đất, dùng tay thử hơi thở nàng. Thượng Quan Mạn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hách Liên Du trì hoãn, trong lòng cũng buông lỏng, hỏi: “Như thế nào?” Hách Liên Du nói: “Không việc gì.” Ngón cái hắn dùng sức đè lại nhân trung (phần dưới mũi trên môi) của Diệu Dương, không đến một khắc, Diệu Dương ưm một tiếng, yếu ớt tỉnh lại. Thượng Quan Mạn vui mừng kêu lên: “Diệu Nhi.” Sau một khắc vừa nóng vừa giận: “Nha đầu này, làm cái gì vậy hả?.” Diệu Dương nhìn thấy nàng, nhào tới trong ngực nàng oa oa khóc lớn, hai tay vòng chặt nàng, chết cũng không buông. Thượng Quan Mạn thấy thế cũng ôm vai nàng, chu môi, cuối cùng không có trách cứ nàng.

Hách Liên Du liếc nàng một cái “Cũng may là vị trí sai lầm, nín thở một lúc thôi, Điện hạ nên tự trân trọng, tìm chết không phải chuyện đùa đâu.”

Diệu Dương nghe vậy thân thể đột nhiên co rụt lại, chui đầu vào trong ngực Thượng Quan Mạn, thân thể run lẩy bẩy, làm như rất hoảng sợ. Hách Liên Du thấy thế nói: “Nàng khuyên nhủ nàng ta.” Mang theo Thanh Thụy sải bước đi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, Diệu Dương mới dám khóc ra thành tiếng, nước mắt ràn rụa ướt đầy áo. Thượng Quan Mạn tức giận nói: “Sao muội cả tin như vậy, bất quá mới nghe chút tiếng gió liền tìm đến cái chết, nếu muội không nguyện ý, hắn có thể trói muội lại hay sao?”

Diệu Dương nức nở nói: “Nhưng muội nghe nói... Phụ hoàng xuống chiếu thư, nhà mẹ hoàng tẩu lấy tội làm phản giết cửu tộc, Tứ ca cũng bị đâm chết trong nhà...” Nàng khóc không thành tiếng, nghẹn không thở nổi, gương mặt cũng đã trắng bệch: “Phụ hoàng còn đang mang bệnh, sao mọi chuyện như trở nên như vậy.” Nàng bị dọa cho sợ đến toàn thân cũng không ngừng run rẩy, hàm răng lập cập vang lên: “Tỷ tỷ, bọn họ đều nói Thượng Quan gia bị nguyền rủa rồi, nói không chừng tỷ phu chính là người khiến lời nguyền rủa được ứng nghiệm.”

Sắc mặt nàng lạnh xuống: “Muội nghe ai nói?.”

Diệu Dương thấy sắc mặt nàng khó coi, run run rụt cổ một cái, nói nhỏ, “Lúc mẫu thân còn sống, một lão cung nữ nói cho muội biết.” Cánh tay nàng bỗng chốc căng thẳng: “Tỷ tỷ, chúng ta chạy trốn thôi.”

Chẳng biết tại sao, Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trong lòng mình cũng xao động bất an, lo sợ không yên. Nàng ở lại cùng với Diệu Dương đến tận chiều. Diệu Dương kiệt sức, lại bị kinh sợ, ngủ say sưa ở trong ngực nàng. Trong phòng cực yên tĩnh, không nghe được chút tiếng vang. Tiếng gió gào thét ở bên ngoài cửa sổ, làm như vạn ngựa chạy qua. Nàng đột nhiên nhớ tới lần đến trường đua với thái tử lúc trước. Khi đó mọi người đủ cả, tuy là vụng trộm đấu nhau, nhưng ngoài mặt vẫn hoà hợp êm thấm. Nàng thật ra không thích những huynh trưởng này, bất chợt nghe được tin Tứ hoàng tử chết đi, cũng chỉ nhớ một đôi con ngươi ngăm đen lạnh lùng, không còn cái khác. Nàng khép mắt, nhưng trong lòng, lại vẫn cảm thấy chua xót.

Bên ngoài dần dần truyền đến hỗn loạn xao động, quấy nhiễu Diệu Dương trằn trọc trở mình, liền gọi nữ tỳ coi chừng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Nữ tỳ cười nói: “Điện hạ chắc còn không biết, nghe nói ngày mai mẫu thân Đại nhân vương phi Cổ Hạ đến, quản gia đang kêu dọn dẹp phòng.” Tuy nàng xưng nàng Điện hạ, trong mắt đã hoàn toàn không có sùng kính đối với hoàng tộc, giống như bất quá là xưng hô tầm thường. Bởi vì Hách Liên Du, bọn họ mới cung kính với nàng, có lẽ Diệu Dương cũng phát hiện ra, mới sợ như vậy.

Thượng Quan Mạn ngớ ngẩn, mới nói: “Vậy sao?” Nữ tỳ thấy nàng chẳng qua là mất hồn, thẳng khom người lui xuống, đồng rò khắc hoa “Đốt” vang lên một tiếng, Thượng Quan Mạn cả kinh rùng mình một cái. Nàng vội lắc tỉnh Diệu Dương. Diệu Dương còn buồn ngủ, xoa mắt như trẻ con: “Tỷ tỷ?” Liền thấy Thượng Quan Mạn tìm ra một bộ xiêm áo tầm thường trong mớ quần áo. Kiểu dáng không mới, vật liệu may mặc cũng bình thường, làm như cô gái nhà bình dân thường mặc, Thượng Quan Mạn ném cho nàng: “Thay ra đi.”

Diệu Dương vừa thay vừa hỏi: “Tỷ tỷ, Sao vậy?”

Giọng nói của nàng hoàn toàn không giống bình thường, thậm chí là khẩn trương: “Tô Lưu Cẩn sắp trở về rồi.”

Diệu Dương không biết Tô Lưu Cẩn là ai. Thượng Quan Mạn cầm chút ngân lượng nhét vào tay áo Diệu Dương. Diệu Dương rối ren nhận, đầu ngón tay lơ đãng đụng nhau, lạnh như băng khiến cho nàng rùng mình một cái. Thượng Quan Mạn hoảng sợ thất thố như vậy, nàng chưa từng gặp. Mặc dù Diệu Dương sợ Hách Liên Du thật sẽ gả mình cho người mập mạp kia, nhưng vẫn khuyên nàng: “Tỷ tỷ, muội không sao đâu.”

Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái: “Bởi vì ta, Hách Liên Du sẽ không làm gì muội, nhưng nếu Tô Lưu Cẩn trở lại, liền không phải kết quả chỉ tùy tiện gả muội thôi đâu.” Ánh mắt nàng cực kỳ nghiêm túc, dọa cho Diệu Dương sợ đến mặt trắng xanh: “Cái gì Cẩn đáng sợ như vậy sao?”

Nàng trải tốt giấy viết thư, bóp tay áo chấp bút, trán lại rơi mồ hôi, nói nhỏ: “Tục ngữ nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà, huống chi là phụ nữ chịu nhục mấy chục năm, ôm lòng báo thù trở về.”

Diệu Dương nghe được như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn biết chuyện quá khẩn cấp, vạn vạn không thể làm trễ nãi. Thấy nàng viết thư ở đó, liền tìm một vạt áo, bỏ đồ châu ngọc vào. Phòng ngủ Diệu Dương vốn là phòng khách, cũng không có bao nhiêu vật đáng tiền, cho nên có thể cầm theo cũng không nhiều. Đợi nàng thu thập xong, Thượng Quan Mạn đã nhét thư vào trong bao thư, thận trọng giao cho nàng: “Nhất định phải tự tay giao cho Phản Ảnh, hắn xem tự sẽ biết phải làm sao.”

Diệu Dương mang theo bọc quần áo ngạc nhiên mở miệng: “Tại sao muốn muội giao cho hắn, tỷ tỷ không cùng muội đi sao?”

Trong ánh sáng thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Diệu Dương, tròng mắt như hồ nước. Tình cảm ân cần không lời nào có thể miêu tả được, trong tim Thượng Quan Mạn nhất thời nóng lên, chỉ kém rơi lệ, cuối cùng nhịn được, mỉm cười vươn tay điểm chóp mũi nàng: “Nha đầu ngốc, muội đi một mình, ta không đi.”

“Tại sao?” Diệu Dương trừng lớn mắt, nước mắt nhất thời đảo quanh. Thượng Quan Mạn cười nhạt nói: “Một mình muội ra ngoài, hắn tự nhiên sẽ không chú ý, nếu chúng ta cùng nhau đi, bọn họ sẽ nghi ngờ.” Nàng vừa nói vừa khoác áo choàng đen lên trên vai Diệu Dương, nói: “Đi đi, người trong phủ vừa đúng lúc đang vội vàng dọn dẹp, sẽ không chú ý muội.”

Diệu Dương vừa khóc vừa gạt lệ, vẫn còn không yên tâm: “Tỷ tỷ, người không đi với muội sao?”

Thượng Quan Mạn cũng khó chịu trong lòng, Diệu Dương đi chuyến này, biết bao giờ mới có thể gặp lại. Thế sự đổi thay, nếu là vô duyên, sợ rằng khó gặp mặt, nàng nắm tay Diệu Dương thật chặt, nói: “Đi đi.” Diệu Dương lau lệ xoay người, nàng không không đành lòng kêu một tiếng: “Diệu Nhi.”

Diệu Dương đỏ mắt xoay đầu lại.

Thượng Quan Mạn mặc áo tơ trắng đứng ở đó, tóc đen sõa vai, vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng chữ: “Chuyện ta đã từng đáp ứng muội, sẽ không nuốt lời, Hà gia của Hoàng hậu nhất định sẽ ác có ác báo.”

Diệu Dương nhất thời lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: “Muội biết rõ.”

Thượng Quan Mạn chỉ sợ sau một khắc lại kêu nàng, vội xoay người sang chỗ khác quở nhẹ: “Còn không mau đi.”

Thanh âm Diệu Dương vẫn mang theo nức nở: “Tỷ tỷ, muội đi nha.”

Sau lưng chỉ truyền tới tiếng bước chân hơi nhỏ, cửa dập một tiếng khép lại, không còn tiếng vang nữa.

Bóng đêm dần dần sâu xuống, xem chừng Diệu Dương đã đến phủ đệ, nàng mới đẩy cửa ra ngoài, thấy Hách Liên Du chắp tay đứng ở trong bóng đêm. Mây đen không tản đi, ánh trăng hắt vào, trên người hắn đều là một mảnh màu bạc, thân thể Thượng Quan Mạn chợt cứng đờ, đóng cửa lại, chỉ nghe Hách Liên Du hỏi: “Ngủ rồi?”

Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng lên tiếng, xác định cửa phòng đóng chặt “Khóc mệt rồi, nên ngủ mê man, ngày mai cũng không cần người gọi nàng.”

Hách Liên Du nghe vậy cười: “Ta đã hy vọng nàng ấy có thể trở thành người một nhà.” Vừa nói liếc nàng một cái, vẻ mặt nàng chỉ lãnh đạm, bất đắc dĩ nói: “Ta tiễn nàng trở về.” Liền giơ tay lên muốn dắt nàng, thân thể nàng bản năng co rụt lại, trong mắt của hắn hơi trầm, chợt lại cười nói: “Đều là vợ chồng già rồi, còn xấu hổ hay sao?” Cường tự dắt tay của nàng, tay hắn vô cùng ấm, nắm đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, chỉ cảm thấy tựa như có thể hòa tan. Nàng bị hắn kéo ra phía sau mình nhắm mắt theo đuôi, chỉ nghe hắn nói: “Ngày mai mẫu thân đã đến, vốn nàng cũng đáp ứng đón bà với ta, nhưng tình hình bây giờ...” Hận ý của Tô Lưu Cẩn tràn đầy, nếu biết Thượng Quan Mạn là nữ nhi của kẻ thù, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Hắn dừng một chút, trở về vẻ mặt trấn an cười nói: “Đợi tâm tình bà ổn định chút ít, ta sẽ đưa nàng đi bái kiến.”

Nàng cúi thấp đầu, chỉ thấy sắc váy lay động, không tiếng động xẹt qua một khối lại một khối gạch đá màu xám tro, làm như nước biển đánh tới bên bờ, dâng lên sóng biển tuyết trắng. Nàng thất thần, tựa như cũng không nghe hắn nói gì, liền vô ý thức khẽ lên tiếng. Hách Liên Du bỗng chốc quay đầu lại, chỉ thấy trong ánh trăng nàng đang ngẩng đầu lên ngắm nhìn nơi xa, trên má trắng nõn có nước mắt lẳng lặng rơi, thật như hoa đào gặp mưa, khiến cho người người thương tiếc.

Hắn mới giật mình, mình đã lơ đãng chạm vào vết sẹo của nàng, hai chữ “mẫu thân”, đối với người vừa mất người thân như nàng thực sự quá nặng nề. Thượng Quan Mạn thấy hắn nhìn nàng, đột ngột quay mặt, vết lệ kia vẫn còn ở lại trên mặt, chỉ dâng lên ánh sáng trân châu. Hắn yêu thương đến lau, nàng cũng không né tránh, lòng ngón tay chạm lên da thịt, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi khiến trong lòng hắn bỗng nhiên động. Hắn giống như bị khích lệ, cúi đầu liền muốn hôn xuống, nàng cũng cúi thấp đầu, tóc đen theo cổ che nửa mặt, nàng nói nhỏ: “Ta muốn đi Thù Ly cung xem một chút.”



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru